Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

CẮM BIA

CẮM BIA

Xịa!
          Bây giờ linh hồn của mầy đang ở đâu? Thiên đường, địa ngục hay hư không? Điều chắc chắn là dưới lớp đất nầy thân xác của mầy đang thối rửa, nhầy nhụa như mảnh quê hương mà mầy đã sống.
          Nhớ hôm lễ an táng, cô Sáu khóc sưng vù cả hai mắt, những giọt nước mắt đau thương của người mẹ gầy rơi trên quan tài đỏ máu chảy dài xuống lòng đất, tiếc thương cho đứa con bạc phận.
          Một lá cờ to phủ kín trên quan tài có thêu dòng chữ “Tổ quốc ghi công”, ôi đẹp và hảnh diện quá hả Em? Nhà vĩnh biệt với hai dãy quan tài kê sát nhau, đèn sáp lung linh, khói hương nghi ngút, tiêng gào khóc thê lương quá…
          Bên kia là áo quan của ông Trung úy biệt động quân và Thiếu úy nhảy dù, Chỉ huy trưởng của họ đang đọc tuyên dương công trạng, gắn huy chương, nghi lễ long trọng quá! Buồn cho thân phận binh nhì của mầy đâu có được như thế. Nhưng thôi đi, rồi thằng nào cũng về lòng đất, người đời quên lảng.
          Đến giờ chôn, những tên lính làm phận sự mai táng thản nhiên đến độ không ngờ, đưa ma chôn người là nghề của chúng mà. Họ chào kính lấy lệ, rồi thổi lên điệu kèn ai oán. Bà con mình không ai cầm được nước mắt!...Anh Hai Khai vừa lùa đất xuống huyệt vừa nói trong tiếng nấc: “Em ơi từ nay không còn sợ ai bắt quân dịch nữa”. Tiếng cô dượng Sáu than khóc nghe nghẹn ngào thảm nảo, đau đớn làm sao! “Con ơi! Ngày Tết người ta đi mua sắm đồ mới, còn má đi mua đồ tẩn liệm con…”
          Bên kia huyệt cũng những tên lính đó lại chào kính, rồi chôn một người khác. Người đàn bà nằm lăn dười bùn nhảo khóc than thảm thiết “Anh ơi! Sao nỡ bỏ em, anh ơi!... anh ơi!...”. Tao chợt nhớ mầy thiếu giọt nước mắt đàn bà, nhưng làm chi để rồi cộng thêm niềm đau nỗi nhớ, suối lệ mà thôi, thà như mầy mà tao thấy hay hay.
          Lá cờ phủ trên mộ của mầy đâu rồi? có lẽ ai đó đã thu hồi cái “Tổ quốc ghi công” của mầy chăng. Hôm chôn mầy chỉ mươi mộ thôi, sao bây giờ hàng hàng lớp lớp nhiều quá trông đến rợn người!
          Tao bắt đầu cắm bia cho mầy đây, tên của mầy tao đã hết sức cố gắng viết cho ngay thẳng nhưng sao nó lại cứ cong queo.
Chiều nghĩa trang quá buồn và âm u khó tả, tiếng xe nổ tan loảng, dòng nước mắt chảy dài hai bên má, những giọt nước mắt khóc cho quê hương, cho thân phận, cho tuổi trẻ…

                                                                       Mùa Xuân năm Kỷ Dậu 1969

                                                                                  LA HỒNG HUY  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét