Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

BÔNG VẠN THỌ



BÔNG VẠN THỌ

          Những bông vạn thọ vàng tươi đầu tiên nở rộ, các bông trổ sau nhô lên theo thứ tự nhỏ dần khá đều đặn chuẩn bị thay thề cho thế hệ trước, từng bụi trông như một mâm sôi. Mùi thơm không những từ bông mà cả lá thoát lên tràn đầy khu vườn trong ánh ban mai đầy sương đọng.

          Vài anh bạn đến thăm thắc mắc sao tôi lại trồng nhiều bông vạn thọ mà không trồng loài khác như cúc, huệ... vừa đẹp lại có giá trị hơn? Tôi không nói gì hơn, có lẽ bạn tôi nói đúng, nhưng tôi khó giải thích hết với bạn để có thể cảm được niềm riêng tư của tôi với loài bông bình dân và phổ thông của bà con Nam bộ nầy, bông vạn thọ.

          Những ngày mồng một, ngày rằm, ngày giỗ, ngày Tết...ba má tôi đều dâng cúng ông bà, các đấng thiêng liêng với bông vạn thọ, nó đã đi vào tâm khảm, ký ức của tôi từ thuở bé thơ cho đến hôm nay. Qua bao nhiêu năm lăn lộn trong cuộc đời, đi đây đó nhiều nơi, có dịp nhìn ngắm biết bao là kỳ hoa dị thảo đẹp quý hiếm trên đời, nhưng sao tôi vẫn yêu thích bông vạn thọ.

          Nhớ lại các mùa xuân đầu những năm 80 của thế kỷ trước, về thăm quê năm nào tôi cũng gặp ba má tôi đang cặm cụi chăm sóc bờ bông vạn thọ, những giọt mồ hôi chảy dài trên má nhăn nheo khô cằn của đôi vợ chồng già trong căn chòi lá bên cây vú sửa làm tôi nghẹn ngào, tuổi gần 80 mà ông bà vẫn lao động sống tự lập một mình. Mẹ tôi thường nhỏ nhẹ với tôi: "Bông vạn thọ năm nay tốt lắm, đủ tiền cho má mua trầu cao ăn hàng ngày và tiền nhang đèn, bánh mức cúng ông bà ngày Tết rồi con..."

          Lòng tôi se thắt uất nghẹn,  cả gia đình đã đặt niềm tin hy vọng vào tài ăn học của tôi để đem lại nguồn sống mới cho gia đình, nhưng than ôi sự miệt mài đèn sách của tôi chẳng là gì, với đồng lương thời bấy giờ của chế độ nầy không đủ nuôi con, phải chăn nuôi heo, làm ruộng thêm...thì làm gì có tiển để chu cấp cho cha mẹ lúc tuổi già sức yếu? Thấy ba tôi hút thuốc bằng giấy báo cũ, mà tôi chỉ làm được một việc là cắt giấy mỏng đã dùng trong văn phòng cho ba tôi quấn thuốc, chỉ có thế thôi! Thế sao? Trời ơi!...

          Nước mắt nóng hổi tuôn chảy trên hai má của tôi không ngừng nghỉ, hình ảnh ba má tôi bên bờ bông vạn thọ cậm cụi lao động vào những ngày cuối đời thấm sâu vào tâm hồn tôi, vào những giọt nước mắt đang tuôn tràn của người con bất hạnh, vô năng, bất hiếu...muốn làm bổn phận của một người con, nhưng mãi mãi không còn cơ hội nữa.
                                                                                  La Hồng Huyời